Trong khoảnh khắc tĩnh lặng của trái tim để lắng nghe và hướng về Miền Tây xứ Nghệ… Ở đó, giữa những dãy núi mịt mù sương và con đường đất lở chông chênh, bà con đang gồng mình đứng dậy sau một cơn lũ kinh hoàng.
...Chỉ cần một cây cầu thôi, kiên cố một chút – đường đến trường của bọn trẻ sẽ nhẹ nhàng hơn. Rồi những người dân sống trong vùng nữa, tự tin mà đi làm ăn, yên lòng lao động trên những ruộng đồng.
Có lẽ càng sống càng đi qua tháp ganh, đối mặt với hàng ngàn điều khó khăn luôn chật chờ ập đến thì chúng ta lại càng thấy cũng có những trái tim diệu kỳ đến lạ lùng.
Có lẽ, trên đời này, sẽ không có một tình yêu nào lớn lao như tình yêu mẹ. Mẹ là chỗ dựa, là bình yên, là tình yêu vô điều kiện, là vỗ về ủi an. Dù con có lớn thế nào đi nữa, trong lòng mẹ, con vẫn mãi là đứa trẻ nhỏ bé cần được mẹ che chở, hy sinh.