Trên những chuyến hành trình Mùa xuân yêu thương, ta cùng lắng nghe tiếng gió xuân rạo rực, lắng nghe tiếng cười con trẻ líu ríu, lắng nghe tiếng lòng hạnh phúc của người mẹ; lắng nghe tâm tư vẹn tròn của người cha...
“Hảo tâm đâu ai bắt buộc. Sống trên đời này biết bao nhiêu là đủ, biết bao nhiêu là thiếu. Không còn thì mình làm lại; Góp cho bà con, san sẻ với bà con...” – những lời nói ấy bật ra sao nhẹ nhàng đến lạ. Nhẹ ắm bởi bà ngày ngày cũng mưu sinh vất vả...
...con nhịn cũng được, chỉ ước sao có được căn nhà mới thì giữ em cho ba mẹ đi làm không còn sợ nữa vì các em sẽ thích ở trong nhà hơn. Còn bây giờ vì chòi nhỏ và nóng quá nên các em cứ đi lang thang đây đó mà gần chòi thì có sông sâu...