Tết Trung thu luôn gắn liền với những kí ức đẹp trong tuổi thơ mỗi chúng ta, là ánh trăng ngày rằm, là những chiếc bánh trung thu thơm mùi hoa bưởi, những chiếc đèn lồng thắp sáng lung linh và đâu đó rộn rã tiếng cười trẻ thơ.
Má em- người ta hay gọi là bà Út. Bà Út sống cạnh cây cầu ấy cùng chồng bị tai biến và 2 con. Mỗi ngày, bà Út phải qua lại cây cầu ván mục nát này để đi hái ớt thuê. Trời mưa, cầu trơn...Bà Út phải bò qua...
...Bên trong ngôi trường ấy, những đứa trẻ đang chăm chú nhìn về phía bảng, nơi có thầy giáo đang dạy cho chúng nghe những điều hay, những điều mới đang thay đổi ở thế giới bên ngoài kia...
Hạnh phúc đã về và nụ cười đã nở trên môi của cả ông lẫn bà. Mà không chỉ có nụ cười- nước mắt đã vỡ oà trên hai khuôn mặt già nua, khắc khổ, họ mừng quá mà không kìm nén được. Bởi, tất cả cứ như giấc mơ đến với họ...
...Nụ cười của Việt lúc chia tay giờ đây vẫn còn vẹn nguyên trước mắt, điều đó làm cho chúng tôi tin rằng, cậu bé ấy sẽ sớm chiến thắng được bệnh tật, sớm quay lại được trường lớp để viết tiếp ước mơ được trở thành Họa sĩ của mình...