Một trái tim được cứu sống là một gia đình được giữ lại. Một lần giang tay là một lần trao hy vọng. Xin cảm ơn những tấm lòng đã viết nên điều kỳ diệu giữa đời thường.
...Trái tim em ngày càng nhói đau, sức khỏe em yếu đi từng ngày. Lỡ mai này không thể đứng dậy để bước tiếp, điều hối tiếc nhất đối với Út Tuôi có lẽ là không thể bước đến giảng đường để thực hiện ước mơ của mình...
...Người đàn bà nghèo với 1 chân bị tật, với hàm răng trước bị rụng hết có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được ngày hôm ấy. Ngày mà bà cứ ngỡ rằng: “Như một giấc mơ cô à"...
Có lẽ với chú Đặng Văn Lành- ở Huyện Phú Tân- Tỉnh An Giang là một người đàn ông như thế. 13 năm sau ngày vợ mất, chú chưa có một ngày được vui và nụ cười cũng mất đi từ đó.