Tết đã về với bà con của mình vì những cái con đường mòn dẫn vào những ngôi nhà này, những con đường mà dẫn vào những bản làng thì rất là nhộn nhịp, bà con dẫn nhau ra nhận quà…
Có lẽ, trên đời này, sẽ không có một tình yêu nào lớn lao như tình yêu mẹ. Mẹ là chỗ dựa, là bình yên, là tình yêu vô điều kiện, là vỗ về ủi an. Dù con có lớn thế nào đi nữa, trong lòng mẹ, con vẫn mãi là đứa trẻ nhỏ bé cần được mẹ che chở, hy sinh.
Đã bao đời nay, Tết trở thành một lễ hội nằm trong niềm mong đợi và không thể thiếu của dân tộc Việt Nam. Những người con đất Việt dù đi đâu, ở đâu thì họ vẫn luôn hướng về cội nguồn. Tết là dịp để mọi người quây quần bên nhau, cùng trao cho nhau nhữ
Mẹ Duyên của Xuân Oanh, người mẹ “một đời đôi dép lạc bàn chân” làm sao để trở về với đôi bàn chân lạc dép. Cô con gái của chị, cũng không thể trở lại trường lớp, ước mơ của con sẽ dang dở....
Bên này là nhà của má, bên kia là nhà của con; bên này là nhà tui, bên kia là nhà bạn... Bên kia là những ký ức của những ngày đã qua để bên này giờ là ký ức của những ngày vui...
Nơi đó, có hơn 100 đứa trẻ được cha mẹ đưa về đây để TÌM CON CHỮ. Nơi đó, Thầy cô thương trò nghèo, lấy 1 phòng học rồi ngăn đôi bằng tấm bạt rách cho khoảng 60 em ở...