SCCGĐV vậy là đã đến kịp lúc, đã thêm một lần nữa mang lại cơ hội cho người ông người bà, người cha, người mẹ…Họ đã có thể mỉm cười, được nghe gió thoảng bên tai, được trông thấy nụ cười bình yên của ai đó quanh mình.
Chưa bao giờ người dân miền Tây lại khát cháy những giọt nước ngọt đến thế. Chưa bao giờ, người dân miền Tây lại mỏi mòn xếp hàng dài từ sáng sớm đến tận đêm khuya để chờ hứng những giọt nước ngọt đến thế...
...Làm sao sẻ chia hết với nỗi lòng người đàn bà mà đến tấm ảnh thờ chồng phải cột bằng dây cho khỏi ngã – làm sao xoa dịu nỗi lòng người vợ, đến một chỗ thờ chồng cũng chỏng chơ, lênh đênh...
Có một ngôi trường nằm cheo leo trên ngọn đồi với hơn 200 em học trò nhỏ ngày ngày vẫn đi tìm con chữ nơi ấy. Trường được dựng tạm bằng tôn, cột đơn sơ, bàn ghế thì không lành lặn; những khi trời mưa to, lốc xoáy,...
"Tất cả mọi thứ mà gia đình họ có, từ cái chén, đôi đũa, những bộ áo quần cũ rách, bộ sách giáo khoa cho các con vào đầu năm học mới, rồi cái máy xịt thuốc- thứ duy nhất để anh đi làm thuê nuôi sống cả gia đình đều đã bị cháy rụi thành tro..."