Vậy là bên bến sông hôm nào, những tảng lục bình đã cuốn theo niềm khát khao của bà con đến với muôn phương. Và tình người sẽ luôn đủ rộng để ôm chứa mong mỏi ấy.
...Những giấc mơ chập chùng, những nụ cười bẽn lẽn sau những dãy đồi, sau cơ hồ nào là núi điệp trùng vây; những giấc mơ của trò nhỏ trên vai thầy, trên tay cô. Những người ngày lại ngày, day dứt làm sao có lớp học đàng hoàng, có phòng ăn ngay ngắn...