- Thúy ơi! Đợi bán được ve chai, cho mình ủng hộ 1 triệu…
Rồi bạn gửi hình mấy bao ve chai nơi góc nhà. Lần nào Thúy cũng năn nỉ:
- Chương trình nhận 100 ngàn thôi, bạn còn lo cho mấy đứa con nữa.
Nhưng chưa bao giờ bạn đồng ý, lần bán ít thì ủng hộ 500 ngàn, còn khi nào khấm khá, bạn chuyển luôn 2 triệu…
- Bí mật nhé, mình ngại…
Thúy đọc tin nhắn xong, khi nào cũng không biết khuyên bạn thế nào. Bởi hơn ai hết, Thúy biết hoàn cảnh của bạn còn khó khăn biết nhường nào.
Con còn nhỏ, bạn cũng hay đau ốm, nhặt nhạnh ve chai được nhiêu đâu, vậy sao mà bạn cứ đau đáu bởi hoàn cảnh khác như thế, sao bạn sẵn sàng chia sớt không chút đắn đo:
-Ngày mai, hay ngày kia lỡ không bán được, tiền đâu trang trải trong gia đình!
• Một ngày kia, CÔ – 75 tuổi, dắt chiếc xe đạp cọc cạch tới Đài xin gặp ekip.
- Cho cô ủng hộ 2 triệu. Trước đây, khi em gái cô còn sống, mỗi lần muốn đi, nó sẽ mượn xe máy chở cô tới đây. Giờ em mất rồi, cô không biết cách nào lên đây…
Thế rồi, hôm nọ, cô mang chiếc xe đạp cũ đã hư từ lâu đi sửa.
- Người ta lấy tiền công hết 50 ngàn lận, cô thấy hơi tiếc nhưng thôi, có phương tiện để cô đạp lên đây gặp tụi con, đi xe buýt tốn kém lắm.
Cô kể, đoạn đường nào vắng thì cô đạp từ từ, còn đông quá cô xuống dắt đi bộ, túc tắc thế cũng tới được Đài:
- Cô mệt lắm đúng không? Con thấy cô thở còn khó nhọc?
- Tay chân run hết rồi, mệt nhưng mà đi tới đây được mừng lắm con. Không đi ủng hộ được cô ngủ không yên…2 triệu này cô để dành lâu rồi.
++ Số tiền 1 triệu, 2 triệu – có lẽ với nhiều người không lớn, nhưng với Bạn hay Cô – chất chứa trong ấy biết bao giọt mồ hôi nhỉ! Thúy không đong đếm được, chỉ biết nói:
- Cô ơi! Bạn ơi! Có thể ủng hộ ít hơn được không? Chương trình Sát cánh cùng gia đình Việt được nhiều người cùng góp sức, Cô và Bạn còn trĩu nặng gánh lo toan…
- Không sao, đợi ĐỦ mới GIÚP thì biết đến bao giờ…Người có nhiều góp nhiều, mình có ít góp ít, góp gió ắt thành bão mà.
Cứ thế, Thúy và ekip đã CHẠM đến tận cùng sâu thẳm TRÁI TIM của biết bao người trên hành trình mình đi.
Họ - không mong được đọc tên, được ghi dấu ấn. Họ chỉ nhẹ nhàng trao đi như thế để mong ai đó được vơi bớt khó khăn, nhọc nhằn…
- Cuộc đời ngắn lắm, đợi đủ mới giúp thì biết đến bao giờ…Thôi thì nắm được bàn tay ai hãy nắm, biết đâu mai kia trên đường đời, mình cũng rất cần một bàn tay...