Hôm nay, sinh nhật chị - ngày mà chị bước sang tuổi 44 – tuổi của người đàn bà đi qua hơn một nửa chặng đường đời, cũng không còn xa lạ với những bon chen, tranh giành, hơn thua, được mất…
Chị - người đã lặng thầm đi cùng với Hồng Thúy và Sát cánh cùng gia đình Việt tròn 10 năm…
Chị - có thể nói là người sẵn sàng nói với Thúy những điều mà không ai nói, có khi đọc tin nhắn hay mail của chị xong – Thúy khóc, Thúy buồn vì lời góp ý quá thẳng của chị…
...Nhưng rồi, sau khi lau nước mắt, Thúy đã lắng nghe góp ý ấy và hoàn thiện mỗi ngày, mỗi tháng.
Chị, chắc hẳn rất rất nhiều lần buồn Thúy hay ekip vì có những việc chưa trọn vẹn – nhưng rồi – chị vẫn lặng lẽ ở đó, bên cạnh Thúy và ekip.
10 năm tròn, chị chưa lúc nào quên ủng hộ vào mỗi tuần, mỗi tháng và bất cứ hoạt động nào mà ekip vận động.
Có những lúc thấy kinh phí chưa đủ, chị nhắn: Lo quá Thúy ơi! – Chỉ vậy thôi là mình thấy ấm lòng, thấy như được tiếp thêm sức mạnh.
Rồi cũng chị, bất cứ chuyến nào đi xa, khó khăn trắc trở nhiều, chị lại bỏ hết công việc sau lưng: Đi thôi, đi cùng ekip để phụ các em một tay, bận quá tính ở nhà mà không yên tâm…
Chị là thế - bên ngoài rất mạnh mẽ, bản lĩnh… nhưng chất chứa trong Trái tim chị - niềm thương, tình yêu mãnh liệt đối với từng câu chuyện, từng hoàn cảnh mà chương trình chuyển tải.
Bởi thương, bởi yêu nên chị không hề đắn đo hay suy tính khi gửi đi số tiền mà chị đã vất vả kiếm được.
Ngày 26/12 là Sinh Nhật Chị…
Chị chụp màn hình gửi đến Hồng Thúy:
- 30 triệu đồng mang tên Ba Mẹ chị ủng hộ.
- 220 triệu đồng với nội dung: Mừng sn 44 tuổi. Bích Trường kính tặng Ba Mẹ để xây cầu.
Tổng số tiền 250 TRIỆU ĐỒNG – quá lớn đối với chị, với một người còn nặng gánh gia đình; nhân viên rồi công ty…
Đây sẽ là cây cầu thứ 2 mà chị xây tặng Ba Mẹ của mình.
Vào tháng 4 vừa rồi, chị cũng đã dẫn Ba Mẹ tới Kiên Giang – nơi có cây cầu mang tên Ba Mẹ.
Sắp tới đây, ở Vĩnh Long sẽ có thêm cây cầu khác – là món quà chị tặng đấng sinh thành.
Mỗi ngày qua đi, từng việc một, từng chút một – chị cứ lặng lẽ gửi đi như thế đó.
Tuổi 44 – Trong trái tim của người đàn bà đi qua nửa chặng đường đời ấy, vẫn cứ mênh mông và sâu thẳm. Cứ yêu, cứ thương thôi vì có lẽ đó là điều quý giá nhất của cuộc đời – Chị nhỉ!