Sau lễ khánh thành, CHỊ - một mình đứng giữa cây cầu rộng lớn, Hồng Thúy đứng bên kia bờ nhìn hình ảnh ấy...
... Xúc động vô cùng chị hén!
Chị nhớ không?
- Nơi đây, vài tháng trước là bến đò, có bà cụ ngày ngày đưa khách qua sông, dù mưa hay nắng...
... Bên kia rồi bên này, hơn 2.000 người dân sinh sống. Có 2 trường học rất đông các em nhỏ phải đến lớp mỗi ngày, cũng qua chiếc phà già nua ấy.
Chị nói với Hồng Thúy, chị chỉ có khoảng 250 triệu để làm cầu tặng bà con. Em hẹn chị sẽ gửi cây khác ngắn hơn, sông hẹp hơn nơi này.
Thế rồi, chị nhắn lại: Thấy bà con và các em nhỏ đi phà thương quá, lại nguy hiểm. Thôi chị tài trợ 500 triệu, còn lại địa phương đối ứng.
Thời điểm đó, Hồng Thúy nói với ekip: Thương chị quá, rồi lỡ chị không đủ tiền mà phải đi mượn thêm thì sao. Rồi lỡ chị phải gồng gánh số tiền vượt dự trù của mình thì sao!!!
... Mình nhắn chị, chị nói không sao cả. Miễn sao bà con có cây cầu để đi.
Nay, khánh thành cây cầu THÁI BÌNH - cái tên ý nghĩa ấy chị đã đặt. Bà con mình đến dự vui ơi là vui, nhưng, vui nhất, hạnh phúc nhất là chị, chị nhỉ!
Nhìn chị bé nhỏ trên cây cầu ấy. Nhìn nụ cười ấm áp mà chị gửi đến bà con mình - Hồng Thúy xúc động lắm chị, cảm giác cứ nghèn nghẹn.
Hồng Thúy tin Cầu Thái Bình sẽ luôn vững chãi để chứng kiến bao cuộc đời qua về.
…Như chính chị, dẫu nhỏ bé thôi nhưng ấm áp…và chắc chắn - cũng rất kiên cường để có thể trao đi yêu thương hôm nay.