Không buồn sao được vì những nơi ấy, chưa từng có cây cầu nào để nối đôi bờ; có nơi thì cầu sắp sập rồi mà ngày mỗi ngày bà con, rồi học sinh vẫn phải đi rồi về đó thôi.
"Hậu ơi! Những điều tốt đẹp nhất mẹ đã làm cho con bằng mọi cách. Con phải cố gắng tự chăm sóc cho mình, tự đứng lên bằng đôi chân của mình, nếu có cơ hội con phải biết nắm bắt để tương lai của con được tốt đẹp..."
SCCGĐV vậy là đã đến kịp lúc, đã thêm một lần nữa mang lại cơ hội cho người ông người bà, người cha, người mẹ…Họ đã có thể mỉm cười, được nghe gió thoảng bên tai, được trông thấy nụ cười bình yên của ai đó quanh mình.
Nghe đôi vợ chồng ấy chia sẻ. Khi cười thật tươi. Lúc lại rơi nước mắt… ngồi đó lắng nghe, cảm xúc hạnh phúc khó diễn tả. Một lần nữa, Sát cánh cùng gia đình Việt muốn nói rằng, cảm ơn cô, cảm ơn chú – những người như ngọn lửa nhỏ nhưng thật ấm áp!