Không buồn sao được vì những nơi ấy, chưa từng có cây cầu nào để nối đôi bờ; có nơi thì cầu sắp sập rồi mà ngày mỗi ngày bà con, rồi học sinh vẫn phải đi rồi về đó thôi.
Nguyện mong một sớm mai trở về, chúng ta mãi luôn là những người “Biết
đủ, biết thương, biết buông, và biết cách tử tế với trái tim lương thiện thuở
ban đầu.”
Trong những chặng hành trình, ekip cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc ngọt hơn cả viên kẹo khi những đứa bé nghèo được mặc trên mình chiếc áo ấm; chiếc áo không chỉ ấm mà còn rất ấm, rất đẹp – đẹp đến nỗi có đứa, nó cứ mặc suốt cả ngày lẫn đêm