Chúng mình sẽ luôn ghi nhớ một điều, đó là cuộc đời con người không dễ dàng, bao đắng cay mặn ngọt, lúc vui buồn hợp tan, chúng ta vẫn phải sống tốt, cần sống một cuộc sống theo cách mà mình muốn.
Hạnh phúc của chúng ta đó là không chỉ làm nhịp cầu nối để mang những câu chuyện ở trong từng hang cùng ngõ hẹp trên nhiều miền xa của đất nước đến gần hơn với thính giả nghe Đài, để từ đó giúp cho Hoa có thể nở trên những mảnh đất khô cằn...
… Lòng thật tái tê, nhói buốt khi lắng nghe tiếng ê a của những đứa bé con vùng cao. Có cô bé nhỏ nhắn, hồn nhiên kể: “Nhà con cách xa trường nhiều lắm, phải đi qua bốn ngọn đồi và hai con suối mới tới nơi. Con muốn đi học để biết con chữ sau này...
...Đó là sự gom góp của biết bao người đã tin tưởng vào Sát cánh cùng gia đình Việt. Không quá khó để thực hiện một điều tử tế bé nhỏ cho đời, cho người.
Ở trang sách này, có thể bạn rơi nước mắt vì xót đau;
Ở trang sách kia, có thể bạn nghèn nghẹn không nên lời vì cảm thương.
Có lẽ, những trái tim cứng cỏi cũng ít nhiều mềm yếu, xốn xang khi để lòng chầm chậm bước vào thế giới của yêu thương
10 năm, 1 thập kỷ đã qua, 17 ngôi trường và nhà nội trú được xây dựng bởi chắc chiu của vạn ân tình...
17 ngôi trường và nhà nội trú với tổng kinh phí xây dựng hơn 17 tỷ đồng đã nhóm lên bao ước mơ, thắp sáng bao hoài bão; nâng bước nẻo đường tri thức...
Người phụ nữ ấy ngày ngày cặm cụi bên chiếc máy may cũ với đôi bàn chân sưng húp do bị suy dãn tĩnh mạch để hy vọng sau nửa năm thì dành dụm được một số tiền mang đến ủng hộ giúp đỡ người nghèo.
Bằng yêu thương, bằng hi vọng... những phần quà mùa xuân yêu thương của Sát cánh cùng gia đình Việt đã đong đầy cho những thiếu vơi của bà con ngày tết...
Người phụ nữ ấy ngày ngày cặm cụi bên chiếc máy may cũ với đôi bàn chân sưng húp do bị suy dãn tĩnh mạch để hy vọng sau nửa năm thì dành dụm được một số tiền mang đến ủng hộ giúp đỡ người nghèo.
Bạn, nếu chỉ còn một ngày để sống? Bạn sẽ sống như thế trong ngày cuối cùng vỏn vẹn ấy? Hay bạn không cần ngày cuối cùng nào cả vì mỗi ngày với bạn, đã là một ngày đáng nhớ?
Dù là người trao hay nhận hạnh phúc, chúng ta đều thấy lòng mình nhẹ tênh và thấy cuộc sống còn quá nhiều điều tươi đẹp. Đi giữa cuộc đời thênh thang, không ai biết ngày mai mình sẽ ra sao, còn được nhìn thấy bình minh bao lâu.
Nếu ngày mai là ngày cuối cùng, tôi sẽ mỉm cười chào đón, vì bởi… tôi đã có những ngày không hề hối tiếc;
Nếu ngày mai tôi chỉ còn duy nhất một lon gạo, tôi cũng sẽ chia một nửa cho người khó khăn hơn mà tôi gặp;
Nếu ngày mai vô tình gặp bạn...
Tết này, vẫn gọi là Tết đó thôi nhưng liệu ở nhiều miền quê đất nước mình, sau đợt dịch bệnh bùng phát, Tết có kịp về hay không? Chắc chắn là có. Thế nhưng, Tết sẽ về trong bộn bề lo toan.
Chiều hôm ấy, hoàng hôn ôm trọn vùng quê thanh bình bằng sắc màu rực rỡ. Bên dưới bầu trời ấy, Nhiều bước đi, nở nụ cười bẽn lẽn. Cuộc đời Nhiều, từ nay đã khác.
Những ngày mưa dầm dề, cầu ván trơn trượt, phải vá lại chỗ này, chắp chỗ kia… những đôi bàn chân liêu xiêu, chênh vênh.
Những ngày mưa dầm dề, giữa màn trời bàng bạc, bọn trẻ qua sông đến trường, sao chấp chới, chơi vơi
Người đã mất sẽ thôi hết những đớn đau,
Người còn sống, có lẽ đi qua cơn bão này, chúng ta suy ngẫm nhiều hơn về chính cuộc đời mình để thêm yêu cuộc sống này, yêu người hơn và sống tốt hơn…
Hãy sống với nhau như còn một ngày cuối cùng!
Nguyện mong một sớm mai trở về, chúng ta mãi luôn là những người “Biết
đủ, biết thương, biết buông, và biết cách tử tế với trái tim lương thiện thuở
ban đầu.”
"Hậu ơi! Những điều tốt đẹp nhất mẹ đã làm cho con bằng mọi cách. Con phải cố gắng tự chăm sóc cho mình, tự đứng lên bằng đôi chân của mình, nếu có cơ hội con phải biết nắm bắt để tương lai của con được tốt đẹp..."
Thái với Long là bạn... một tình bạn thật khó để tưởng tượng rằng, trên đời này tồn tại điều kỳ diệu đến lạ lùng như thế... Mọi thứ có thể thay đổi, duy có tình bạn của Thái và Long thì không!
Tháng 9, Tháng 10, rồi tháng 11 của năm 2016, 2017…2020 hay của bất kỳ một năm nào khác... khi bão tan, lũ lùi xa về phía biển... ký ức đau thương nguôi ngoai phần nào vì bởi người miền Trung không đơn độc...
Sài Gòn, 4 tháng giãn cách xã hội – thì cũng tròn 4 tháng ekip “LỘI NGƯỢC DÒNG” trong chuỗi ngày dịch bệnh bủa vây.
Đầu “mùa dịch”, tụi mình đi...
Đỉnh dịch... tụi mình càng không thể dừng lại...
... những đứa trẻ ấy với Trái tim đang mang vết thương của sự mất mát. Nhưng mình tin, rồi đây, những Trái tim ấy sẽ được chữa lành bởi niềm yêu thương, che chở của biết bao người - dẫu quen hay lạ.
Khó khăn lắm, ngổn ngang lắm... nhưng phải cùng nhau đi qua chứ.
Lo lắng lắm, suy tư lắm... nhưng làm sao ta lại đi một mình, phải cùng dìu nhau đi qua những tháng ngày đặc biệt này.
Sống thì có hẹn hò hôm nay ngày mai. Còn chết thì
chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước... Và những ngày mà
chúng ta đang sống, may mắn còn có cơ hội để nhìn lại, ngẫm về
những lời hẹn để thấy mình sẽ phải làm gì khi còn có thể.
Con muốn đi học để có thể bước ra khỏi nghèo khổ để lo cho mẹ, lo cho ngoại. Con muốn đi học vì đó còn là giấc mơ của mẹ. Mẹ đã hy sinh, hy sinh cả khi cơ thể mẹ rã rời; hy sinh cả cuộc đời.
Giờ thì xong hết rồi, chị đã được chở đi. Để lại 2 cha con trong căn chòi rách nát dưới gầm cầu ấy. Con bé không cảm nhận được mẹ đã đi và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa - thế nên trong ánh mắt vẫn tươi rói, hồn nhiên khi thấy chú chụp hình…