Thưa quí vị và các bạn! Nơi chương trình SCCGĐV đặt chân đến trong tuần vừa qua là ấp Mộc Anh- Xã Lưu Nghiệp Anh – một xã nghèo nhất huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh, chủ yếu là người Kh’me chiếm 97,8%. Nơi ấy, có Con sông có cái tên rất đẹp là Ngọc Biên- Dòng sông chia đôi bờ hai xã Lưu Nghiệp Anh và xã An Quảng Ngãi của huyện Trà Cú. Chiều ngang sông rộng khoảng 50m, sâu 5m. Dù biết sông sâu và dòng nước chảy siết rất nguy hiểm như thế nhưng vì giấc mơ con chữ, được đến trường, được đi học như bao bạn bè cùng trang lứa mà hàng chục các em học sinh sống bên kia sông vẫn ngày ngày mạo hiểm qua sông. Các hộ dân sống hai bên bờ vì cuộc sống mưu sinh, vì miếng cơm manh áo mà liều mình như chẳng có giữa dòng nước siết ấy.
Nhất là mùa mưa lũ, nước sông lên ngập cả đôi bờ, khúc sông này lại càng nguy hiểm hơn. Câu chuyện ám ảnh người dân nơi đây là hình ảnh thương tâm của hai ông cháu bị dòng nước cuốn trên con sông này. Những người từng chứng kiến kể lại rằng, vì sông có đò qua sông nên người ông đành phải liều mình cõng đứa cháu trên lưng băng qua dòng nước, đến giữa dòng thì cả hai ông cháu ấy đều bị dòng nước cuốn đi.
Dòng sông và con đò là hình ảnh gắn bó gần gũi và thân thương của người dân vùng quê nam bộ, thế nhưng ở vùng quê nghèo ấy thì dòng sông quê ấy lại mang hình ảnh của sự đau thương,
Khúc sông dài hơn 5km ấy nhưng không hề có lấy một cây cầu nào để người dân qua lại. Biết bao thế hệ sống ở đây cũng đều phải liều mình qua sông như vậy. Mùa lũ đi qua, nhưng nó để lại những nỗi đau không bao giờ vơi trong lòng người dân nơi đây, đó là sự ra đi của những người thân yêu của họ.