Câu chuyện 1: Mang thai 8 tháng, chị Giàu vừa đi chặt lá, vừa vác cây để dựng tạm cái chòi trên mảnh đất vắng mà cha mẹ cho.
…Người mẹ sắp sinh con ấy nhiều lần leo lên để cột dây rồi lợp lá.
Một mình chị xoay xở để dựng được căn lều lá – đợi ngày sinh. Có hôm băng huyết, chị được đưa đi cấp cứu. Nhiều người trong ấp biết chuyện mới phụ giúp dựng cho xong cái chòi...
Hơn 1 năm trước, Chồng bỏ đi, để lại cho chị con trai 5 tuổi và đứa trẻ sắp chào đời. Chị lại đối diện với căn bệnh tim đã mấy năm nay nhưng không có tiền điều trị.
Chị muốn tìm đến cái chết vì bế tắc. Nhưng nhìn con trẻ nhỏ, rồi những cái quẫy đạp của đứa con trong bụng đã níu chị lại. Phải SỐNG – dù thế nào cũng phải bước tiếp.
Căn lều bên bờ kênh, nằm lọt giữa những vạt dừa nước, hiếm hoi mới có người qua lại. Mỗi khi mưa gió thì dù đang ở đâu cũng chạy về với con vì sợ cái lều sập.
Cái nền đất ẩm thấp, nhão nhoẹt khi mưa. Nhà dột, vách lá rách, mấy cái bao cám heo cũng mục rách. Vậy nên, ước mơ có được căn nhà vững chãi có lẽ mãi mãi xa vợi trong lòng người mẹ ấy.
Câu chuyện 2: Anh Nguyễn Văn Tỉnh, sinh năm 1985, ở ấp Lai Hiếu, xã Hiệp Hưng, huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang.
Anh mắc bệnh bướu máu và gan giai đoạn cuối. Vợ anh là chị Sơn Thị Mỹ Kiều, sinh năm 1989, BỊ CÂM. Gia đình có 3 con trai còn nhỏ (6 tuổi, 4 tuổi, 2 tuổi).
Kinh tế gia đình phụ thuộc vào việc anh đi giăng lưới, trung bình khoảng 100 -150 ngàn/ ngày, nhưng rất bấp bênh. Gần đây, bệnh bướu máu khiến sức khỏe của anh bị ảnh hưởng nhiều như chân yếu, khó làm việc nặng.
Căn nhà 5 thành viên đang ở là nhà tình thương nay đã xuống cấp. Vách lá rách nát, trống trước hở sau. Mùa nắng thì nóng, mùa mưa dột tứ bề.
Cách đây không lâu, anh phải nhập viện cấp cứu vì bệnh gan trở nặng.
- Bệnh vầy không biết lúc nào ra đi. Chỉ nặng lòng khi chưa thể lo cho vợ con căn nhà ấm áp mà nương náu. Nhiều khi mưa gió, nhìn vợ con chạy chỗ này, trốn chỗ kia mà rớt nước mắt.
Người chồng, người cha ấy chia sẻ với ekip…rồi khóc cho ước mơ không biết khi nào thành hiện thực của mình.
Câu chuyện 3: Bé Lê Quốc Kỳ (10 tuổi), xã Trường Thắng, huyện Vĩnh Thạnh - Cần Thơ.
Gia đình Kỳ có 5 người. Cha mẹ và 3 chị em Kỳ. Mấy hôm trước, căn nhà nhỏ của gia đình Kỳ đã đổ sập trong buổi chiều giông gió, khi ấy Kỳ và em gái đang ở bên nhà của ông bà nội.
Cha mẹ và chị gái thì ở trong nhà, nhờ trốn dưới cái bàn bếp nên không bị cây và tôn đè. Rồi khi mưa ngớt, gió lặng – cả gia đình chui ra ngoài, nhìn nhau hoảng loạn, ngơ ngác – NHÀ MÌNH ĐÂU RỒI?
Lau nước mắt, cha mẹ và 3 con nhỏ nhặt nhạnh những thanh cây, miếng tôn còn tương đối lành lặn đặt gọn gàng vào góc, những người trong xóm phụ dựng tạm lại một túp lều để có chỗ ngủ cho cả gia đình.
Cha mẹ đi bán dạo. Chị em Kỳ đều tuổi ăn học. Thiếu thốn trăm bề, Kỳ thương cha mẹ nên mỗi ngày từ 5h sáng, em rón rén khoác mảnh ni lông nhỏ ra khỏi nhà...lầm lũi bước đi trên bờ ruộng; thăm câu, thăm bẫy chuột, kiếm thêm thu nhập giúp gia đình.
Đôi chân của Quốc Kỳ đầy những vết sẹo, có vết còn chồng lên nhau là những lần con đi thăm ruộng chẳng may trượt ngã.
Hỏi con có sợ không, có đau không con chỉ trả lời giản dị là quen rồi nên cũng không còn cảm thấy đau nữa: Cơn bão tan rồi nhưng để lại cho cả gia đình một khoảng trời trống hoác; đồ đạc trong nhà hầu như chẳng có gì ngoài hai cái giường ọp ẹp.
Một căn nhà lành lặn là mơ ước của cha mẹ Kỳ, chị em Kỳ…cậu bé gửi ước mơ lên trời xanh bao la rồi chờ đợi…đợi đến bao giờ thì không ai có thể trả lời được.
Câu chuyện 4: BÉ HÂN VÀ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT ĐẮNG
Nhà Hân ở xã Ngãi Hùng, huyện Tiểu Cần, Trà Vinh. Gọi là nhà cho oai vậy thôi chứ ở đó người ta nói: Còn te tua hơn cái chuồng gà ấy chứ.
Mỗi lần nghe như thế, Hân buồn, Hân lại khóc. Hân thương cha mẹ nghèo, rồi anh hai mới 12 tuổi, út thì có 5 tuổi thôi.
Cha mẹ Hân đi làm mướn cho người ta, rồi thỉnh thoảng mẹ lại đi hái rau để bán. Hân xin mẹ nghỉ học đi bán rau cho anh và em học, nhưng cha mẹ không chịu:
- Có nghèo cũng phải học đến nơi đến chốn. Cha mẹ có đi xin ăn thì con cũng phải học.
Cha nói vậy đó, nên Hân càng thương, càng tủi khi ai đó nói nhà mình giống chuồng gà.
- Hân ước ngôi nhà như thế nào?
- Dạ, nhà không bị dột mưa, không bị nghiêng lại mỗi lần gió to. Sợ nhà sập đè chết hết đó cô.
- Sao Hân khóc?
- Con buồn vì nhà mình nghèo quá. Cha mẹ cực khổ mà vẫn không đủ ăn. Chắc không bao giờ tụi con có nhà xây tường như các bạn đâu cô.
Hân mới 9 tuổi. Có lẽ vì thế mà những giọt nước mắt của Hân làm người đối diện cảm giác mặn chát.
Cầu mong ngày nào đó gia đình con được hỗ trợ xây nhà mới – chắc lúc đó con mừng, con cũng sẽ khóc – nhưng nước mắt sẽ ngọt chứ không còn đắng nghẹn như bây giờ.
Để những đứa trẻ ấy không phải thổn thức trong những chái nhà nghiêng, chương trình Sát cánh cùng gia đình Việt sẽ vận động xây nhà cho 4 gia đình.
Mỗi căn nhà kinh phí 100 triệu đồng (Nhà bếp, nhà vệ sinh, nền gạch bông, la phông…). Rất mong các Ông Bà, Cô Chú, Anh Chị chung tay góp sức.
CÁCH THỨC ỦNG HỘ
CHỦ TÀI KHOẢN: Đài Tiếng nói nhân dân TPHCM
- 007.100.0884846 tại Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank)
NỘI DUNG: Ủng hộ xây nhà tình thương (hoặc ghi tên nhân vật cụ thể)