...Người đàn bà nghèo với 1 chân bị tật, với hàm răng trước bị rụng hết có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được ngày hôm ấy. Ngày mà bà cứ ngỡ rằng: “Như một giấc mơ cô à"...
“Hảo tâm đâu ai bắt buộc. Sống trên đời này biết bao nhiêu là đủ, biết bao nhiêu là thiếu. Không còn thì mình làm lại; Góp cho bà con, san sẻ với bà con...” – những lời nói ấy bật ra sao nhẹ nhàng đến lạ. Nhẹ ắm bởi bà ngày ngày cũng mưu sinh vất vả...
Không buồn sao được vì những nơi ấy, chưa từng có cây cầu nào để nối đôi bờ; có nơi thì cầu sắp sập rồi mà ngày mỗi ngày bà con, rồi học sinh vẫn phải đi rồi về đó thôi.