Bao lần cây cầu “bất lực” khi không thể giữ được đôi chân ai đó bước ngang qua, và thế là đã có ít nhất 5 - 7 người vì trơn trượt mà ngã xuống dòng nước đục.
Tết này, ở những miền xa, nơi rẻo cao, trong lòng những xóm nhỏ, bếp nhà ai vẫn lạnh căm, sân nhà ai vẫn sầu le lói và biết bao con trẻ nào biết chạnh lòng mùa xuân về - Tết nghĩa là hy vọng nhưng mà – con có biết là thế đâu, bởi – cha mẹ con nghèo lắm ..
Nếu ngày mai là ngày cuối cùng, tôi sẽ mỉm cười chào đón, vì bởi… tôi đã có những ngày không hề hối tiếc;
Nếu ngày mai tôi chỉ còn duy nhất một lon gạo, tôi cũng sẽ chia một nửa cho người khó khăn hơn mà tôi gặp;
Nếu ngày mai vô tình gặp bạn...
“Hảo tâm đâu ai bắt buộc. Sống trên đời này biết bao nhiêu là đủ, biết bao nhiêu là thiếu. Không còn thì mình làm lại; Góp cho bà con, san sẻ với bà con...” – những lời nói ấy bật ra sao nhẹ nhàng đến lạ. Nhẹ ắm bởi bà ngày ngày cũng mưu sinh vất vả...
SCCGĐV vậy là đã đến kịp lúc, đã thêm một lần nữa mang lại cơ hội cho người ông người bà, người cha, người mẹ…Họ đã có thể mỉm cười, được nghe gió thoảng bên tai, được trông thấy nụ cười bình yên của ai đó quanh mình.
Người ta vẫn nói thế giới rộng lớn là thế, biết bao người gặp gỡ rồi lại đi vụt qua nhau, chỉ có mẹ và tình yêu của mẹ là sẽ luôn ở lại bên bạn mà thôi