Ánh mắt khắc khoải của 2 đứa trẻ bên hiên nhà – nơi những tấm lá lợp lủng toác... Giờ này, nơi bệnh viện, ở thành phố... cha mẹ của con liệu sẽ như thế nào... Con trẻ, ước mơ của con là trở thành cô giáo đó, ba mẹ của con có biết không?...
1 năm đã qua – Không một ai có thể quên được. Nhớ để trân trọng hơn những gì mình đang có. Nhớ để hiều rằng: Những ngày tươi đẹp giúp ta quý hơn giá trị của hạnh phúc; những ngày khó khăn lại cho ta biết thích nghi với những gì đang có và chính những ngày
Hạnh phúc của chúng ta đó là không chỉ làm nhịp cầu nối để mang những câu chuyện ở trong từng hang cùng ngõ hẹp trên nhiều miền xa của đất nước đến gần hơn với thính giả nghe Đài, để từ đó giúp cho Hoa có thể nở trên những mảnh đất khô cằn...