Chiều hôm ấy, hoàng hôn ôm trọn vùng quê thanh bình bằng sắc màu rực rỡ. Bên dưới bầu trời ấy, Nhiều bước đi, nở nụ cười bẽn lẽn. Cuộc đời Nhiều, từ nay đã khác.
Mẹ bỏ đi, Cha vào viện tâm thần - bà nội, dù không được lành lặn và nghèo khó, nhưng NỘI, chính là GIA ĐÌNH của Lâm, của Tường và Trúc. Ngoài giờ đi học, 3 anh em còn đi bán rau lấy tiền phụ nội và gửi vào đóng viện phí cho cha...
Con nhớ mẹ lắm! Ngày nào con cũng nhớ. Ngày nào con cũng mượn máy nội để gọi mẹ mà không được. Mẹ chặn số con rồi. Mẹ có chồng mới nên không cần anh em con nữa...
...Những giấc mơ chập chùng, những nụ cười bẽn lẽn sau những dãy đồi, sau cơ hồ nào là núi điệp trùng vây; những giấc mơ của trò nhỏ trên vai thầy, trên tay cô. Những người ngày lại ngày, day dứt làm sao có lớp học đàng hoàng, có phòng ăn ngay ngắn...