Không buồn sao được vì những nơi ấy, chưa từng có cây cầu nào để nối đôi bờ; có nơi thì cầu sắp sập rồi mà ngày mỗi ngày bà con, rồi học sinh vẫn phải đi rồi về đó thôi.
...Làm sao sẻ chia hết với nỗi lòng người đàn bà mà đến tấm ảnh thờ chồng phải cột bằng dây cho khỏi ngã – làm sao xoa dịu nỗi lòng người vợ, đến một chỗ thờ chồng cũng chỏng chơ, lênh đênh...
Hạn hán, rồi nước mặn xâm nhập - ở một lát cắt khác thì có lẽ đâu là gì so với những tháng ngày ròng rã đã qua của bà con. Nước đá pha nước phèn cho loãng ra mà uống...