Nhà là nơi luôn chào đón ta sau mỗi cuộc hành trình với những yêu thương vô bờ bến, nhưng có những ngôi nhà ngày qua ngày chứng kiến sự quay quắt của người ở trong đó, bởi ngày mưa cũng như nắng
...Chú bị u gan, thế nhưng mỗi ngày vẫn đạp xích lô kiếm tiền mua thuốc uống, rồi trả tiền phòng trọ. Trước đây chú cũng có vợ, nhưng khi đổ bệnh, cuộc sống eo hẹp hơn. Vợ chồng chú không còn ở chung nữa...
Mỹ Kiều đã không còn nữa nhưng ước mơ của con thì vẫn còn đó. Ước mơ ấy vẫn khắc khoải khôn nguôi khi gia đình của con đâu có khả năng rời khỏi nơi ở giữa bãi tha ma đó...
“Bao giờ mẹ có tiền sẽ cất nhà lại”- lời hứa ấy của mẹ đã nhiều năm trôi qua rồi, nhưng chưa thể thực hiện được. Bởi, ba thì đã đi tìm hạnh phúc mới. Chỉ có mẹ đi làm mướn và anh 2 đi phụ hồ nuôi 6 thành viên trong gia đình, ăn uống còn không đủ...