Bên những khóm dừa nước, bên con rạch đầy gió, trong những tia nắng soi rõ ngôi nhà tường màu xanh, ngồi đó chuyện trò cùng bà Hai, chốc chốc bà lại nhìn về phía căn nhà mà hạnh phúc, ngờ đâu, cũng có ngày bà có nhà để ở...
Có một ngôi trường nằm cheo leo trên ngọn đồi với hơn 200 em học trò nhỏ ngày ngày vẫn đi tìm con chữ nơi ấy. Trường được dựng tạm bằng tôn, cột đơn sơ, bàn ghế thì không lành lặn; những khi trời mưa to, lốc xoáy,...
...Tiếng cảm ơn mà cô gái Thúy Phương nói trước khi chia tay chúng ta sao mà nhẹ, mà từ tâm đến vô cùng. Một người phụ nữ nhỏ nhắn, một người vợ đang sống với tất thảy tình yêu của mình và của cả chồng mình dành cho cuộc đời này.