Và chắc chắn rồi, trên hành trình ấy, sẽ có những ước mơ được nói lên thành lời, có những hạt mầm đã được gieo trên mảnh đất tình người; có ngọn lửa hy vọng được thắp sáng.
… Lòng thật tái tê, nhói buốt khi lắng nghe tiếng ê a của những đứa bé con vùng cao. Có cô bé nhỏ nhắn, hồn nhiên kể: “Nhà con cách xa trường nhiều lắm, phải đi qua bốn ngọn đồi và hai con suối mới tới nơi. Con muốn đi học để biết con chữ sau này...
Co Lót – Mường Nhé – Điện Biên – chúng mình sẽ trở lại nơi có những đứa trẻ con với ánh mắt trong veo đang đợi chờ bên con đường trải dài hoa xuyến chi...
...những căn nhà nhân ái được dựng lên thật đẹp, và đẹp hơn khi đã đẩy lùi được cái run rẩy của những phận người co ro trong túp lều rách, của những đứa trẻ thu mình trong góc nhỏ - tránh những trận mưa dù không ầm ào nhưng cũng đủ xé toạc giấc mơ con.
Một năm đã trôi qua. Cảm ơn vì ta vẫn còn ngồi đây để chuyện trò, để nhắc nhớ nhau bao điều về ngày cũ. Cảm ơn vì dù những lúc mệt mỏi hay chùn chân, ta vẫn còn một chỗ dựa vững chắc là gia đình.