...Tiếng cảm ơn mà cô gái Thúy Phương nói trước khi chia tay chúng ta sao mà nhẹ, mà từ tâm đến vô cùng. Một người phụ nữ nhỏ nhắn, một người vợ đang sống với tất thảy tình yêu của mình và của cả chồng mình dành cho cuộc đời này.
Yêu thương, nâng đỡ, sớt chia những giọt nước mắt đớn đau, rồi -sau cùng, đó là cùng nhau đón nhận những niềm hân hoan, những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa của một hoàn cảnh tưởng chừng chỉ có bế tắc, chỉ có tuyệt vọng.
Giờ thì xong hết rồi, chị đã được chở đi. Để lại 2 cha con trong căn chòi rách nát dưới gầm cầu ấy. Con bé không cảm nhận được mẹ đã đi và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa - thế nên trong ánh mắt vẫn tươi rói, hồn nhiên khi thấy chú chụp hình…
Có lẽ phải thật lâu thì những ký ức kinh hoàng ấy mới có nguôi ngoai trong trí nhớ của hàng ngàn người dân sống ở thị trấn Mường Xén và các bản của xã Tà Cạ, huyện Kỳ Sơn. Nơi dòng lũ đi qua gần như không còn gì cả.