Chiều hôm ấy, hoàng hôn ôm trọn vùng quê thanh bình bằng sắc màu rực rỡ. Bên dưới bầu trời ấy, Nhiều bước đi, nở nụ cười bẽn lẽn. Cuộc đời Nhiều, từ nay đã khác.
Vui ơi là vui, thích ơi là thích! Em mở cái bánh trung thu ra, hít hà và vội giấu vào lớp áo dưới bụng vì cơn mưa bất chợt ập đến- em sợ cái bánh bị ướt ấy mà.
Con nhớ mẹ lắm! Ngày nào con cũng nhớ. Ngày nào con cũng mượn máy nội để gọi mẹ mà không được. Mẹ chặn số con rồi. Mẹ có chồng mới nên không cần anh em con nữa...