Yêu thương, nâng đỡ, sớt chia những giọt nước mắt đớn đau, rồi -sau cùng, đó là cùng nhau đón nhận những niềm hân hoan, những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa của một hoàn cảnh tưởng chừng chỉ có bế tắc, chỉ có tuyệt vọng.
Bên những khóm dừa nước, bên con rạch đầy gió, trong những tia nắng soi rõ ngôi nhà tường màu xanh, ngồi đó chuyện trò cùng bà Hai, chốc chốc bà lại nhìn về phía căn nhà mà hạnh phúc, ngờ đâu, cũng có ngày bà có nhà để ở...