Có một ngôi trường nằm cheo leo trên ngọn đồi với hơn 200 em học trò nhỏ ngày ngày vẫn đi tìm con chữ nơi ấy. Trường được dựng tạm bằng tôn, cột đơn sơ, bàn ghế thì không lành lặn; những khi trời mưa to, lốc xoáy,...
Một căn nhà lành lặn để 3 đứa cháu đáng thương không giật mình thảng thốt những đêm mưa. Cháu đã lạnh vì đã thiếu tình thương của cha của mẹ, thì lẽ nào cuộc đời còn bắt chịu dài những cơn lạnh trời mưa?...
...Hiện thực, đôi khi như một giấc mơ, giấc mơ ngọt ngào đến với những con người nhỏ bé khốn khổ. Hiện thực, đôi khi như một giấc mơ – giấc mơ hạnh phúc có thật đến một cách lặng lẽ nhất, bình dị nhất, giản đơn nhất nhưng ăm ắp tình người nhất...