Và giữa muôn tấm lòng ấy, có những người mà chúng tôi vẫn gọi bằng cái tên thân thương: những thành viên lặng lẽ của Ngôi nhà chung Sát cánh cùng gia đình Việt.
Có người Mẹ đứng khóc nghẹn khi nhớ lại những kí ức kinh hoàng vào đêm mà lũ ào về: “Mất hết rồi, cả một đời góp nhặt, nay không còn gì cả. 3 đứa con nhỏ chỉ có bộ áo quần để mặc trên người...”
Nhìn vào Đôi mắt ta có thể hiểu được nỗi trăn trở xúc động của ai đó về cuộc sống. Nhìn vào đôi mắt, ta có thể thấy được cái ray rứt khắc khoải; thấy được cái khát khao cháy bỏng.
...một người bà với 5 đứa cháu ngoại trong căn nhà lá ngả nghiêng nằm cạnh 1 mương nước đục ngầu. Căn nhà gần sập rồi nên bà nói: Có đêm mưa quá thì khóc chứ biết sao, sợ có gì tội mấy đứa nhỏ...