Những ngày mưa dầm dề, cầu ván trơn trượt, phải vá lại chỗ này, chắp chỗ kia… những đôi bàn chân liêu xiêu, chênh vênh.
Những ngày mưa dầm dề, giữa màn trời bàng bạc, bọn trẻ qua sông đến trường, sao chấp chới, chơi vơi
Mẹ bỏ đi, Cha vào viện tâm thần - bà nội, dù không được lành lặn và nghèo khó, nhưng NỘI, chính là GIA ĐÌNH của Lâm, của Tường và Trúc. Ngoài giờ đi học, 3 anh em còn đi bán rau lấy tiền phụ nội và gửi vào đóng viện phí cho cha...
...Có thể nói, dấu ấn lớn nhất của của SCCGĐV đó chính là khơi gợi được lòng yêu thương trong trái tim của mỗi người, trong đó có cả những người đã từng ở trong hoàn cảnh bế tắc- cả một đời nghèo khó, họ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm từ thiện.
Có lẽ mẹ sẽ nói với con gái của mẹ rằng – mẹ hạnh phúc vì đã sinh ra con, đứa con mà nào chỉ mang nặng đẻ đau, đứa con mà mẹ - khi đứng giữa lằn ranh mong manh của tuyệt vọng và hy vọng – mẹ đã chọn con – con gái của mẹ.....