Tháng Chạp, thành phố mình những ngày này cũng đã giao
mùa. Một chút nắng, một chút mưa, một chút se lạnh vào mỗi buổi
sáng mai ra và chiều muộn, hối hả những vòng xe lắn bánh cho
những chuyến trở về
Nhìn vào Đôi mắt ta có thể hiểu được nỗi trăn trở xúc động của ai đó về cuộc sống. Nhìn vào đôi mắt, ta có thể thấy được cái ray rứt khắc khoải; thấy được cái khát khao cháy bỏng.
Thanh Thảo của mẹ - Én nhỏ của miền đất Phương Nam – Bông hồng Thủy tinh – đã làm được việc mà không phải ai cũng làm.
Và “Én nhỏ” của mẹ sẽ vẫn tiếp tục mang theo về những “mùa xuân lớn” cho mọi người, cho cuộc đời đáng để yêu và đáng để sống này.
Đó là 4 hoàn cảnh mà hôm qua, Hồng Thúy đã chia sẻ trên trang facebook của mình. Làm sao để những đứa trẻ không phải thổn thức trong những chái nhà nghiêng?
Có lẽ phải thật lâu thì những ký ức kinh hoàng ấy mới có nguôi ngoai trong trí nhớ của hàng ngàn người dân sống ở thị trấn Mường Xén và các bản của xã Tà Cạ, huyện Kỳ Sơn. Nơi dòng lũ đi qua gần như không còn gì cả.
Màn đêm đặc quánh, trong cơn mưa xối xả, giữa dòng thác lũ cuồn cuộn, giữa những quả đồi dần sạt lở… những người con nhỏ bé của bản làng, trơ trọi, đơn độc và bất lực.
Đó là những kỷ niệm, ký ức không quên trong lòng của từng thành viên ekip. Là niềm hạnh phúc vỡ òa của người thầy nơi nhà nội trú Bảo Nam, là hành trình lan tỏa yêu thương sẽ còn nối dài…
Ròng rã những ngày tháng 9, ngược xuôi những con dốc, len lỏi giữa những bản làng; đi giữa những cơn mưa rừng xối xả rồi cả giữa cái nắng rát da hành trang của ekip là những nụ cười mà khóe mắt rưng rưng.
Mẹ mình nói, các em phải cố gắng gấp mười ngàn lần mới có thể đạt tới điểm khởi đầu của hầu hết tụi mình: ăn no, mặc sướng, được tiếp cận với trường lớp, mạng xã hội, sách vở, được học tiếng Anh miễn phí trên Youtube...
... Có những ước mong đôi khi không hề vĩ đại, nó thật bình dị, thật chân thành và rất thật. Đôi khi niềm vui, hy vọng của người khác cũng chính là niềm hạnh phúc bất chợt đến trong tim ta và, không phai mờ theo năm tháng”...
Lời nói cổ tích, những câu chuyện mà khi đọc - con cảm thấy lòng thật hạnh phúc. Trong đó, có câu chuyện "Chuyện của Dũ" - chuyện hồi sinh một cuộc đời
Trong những chặng hành trình, ekip cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc ngọt hơn cả viên kẹo khi những đứa bé nghèo được mặc trên mình chiếc áo ấm; chiếc áo không chỉ ấm mà còn rất ấm, rất đẹp – đẹp đến nỗi có đứa, nó cứ mặc suốt cả ngày lẫn đêm
Gác lại muộn phiền của ngày hôm qua khi hôm nay, có những món quà vô giá từ tình người đã gõ cửa, đã được gọi tên. Hãy tin rằng, sẽ luôn có những điều tốt đẹp dành cho bạn ở phía trước
Tác phẩm ghi lại chặng hành trình biến giấc mơ của biết bao thầy cô giáo, các em nhỏ vùng sâu vùng xa, hẻo lánh...của những em học trò nghèo phải nhịn đói đến trường...
...với trẻ con, hạnh phúc âu cũng chỉ đơn giản thế thôi, được ăn một bữa thật no, thật ngon và các em biết rằng - mình luôn được yêu thương và che chở cho dù sớm hay muộn.
Có lẽ, trên đời này, sẽ không có một tình yêu nào lớn lao như tình yêu mẹ. Mẹ là chỗ dựa, là bình yên, là tình yêu vô điều kiện, là vỗ về ủi an. Dù con có lớn thế nào đi nữa, trong lòng mẹ, con vẫn mãi là đứa trẻ nhỏ bé cần được mẹ che chở, hy sinh.
20 năm, cô gái ấy – HỒNG THÚY mà biết bao người yêu thương, bao người tin tưởng, đã bước qua giai đoạn thời thanh xuân khỏe mạnh, thế nhưng, TRÁI TIM của cô vẫn RỰC CHÁY với TÌNH YÊU mà cô dành cho VOH
Trong chương trình đặc biệt hôm nay, mừng sinh nhật 11 tuổi của chương trình, Hồng Thúy muốn dành tặng một món quà bất ngờ cho 5 cô gái bé nhỏ nhất trong ekip...
1 năm đã qua – Không một ai có thể quên được. Nhớ để trân trọng hơn những gì mình đang có. Nhớ để hiều rằng: Những ngày tươi đẹp giúp ta quý hơn giá trị của hạnh phúc; những ngày khó khăn lại cho ta biết thích nghi với những gì đang có và chính những ngày
Co Lót – Mường Nhé – Điện Biên – chúng mình sẽ trở lại nơi có những đứa trẻ con với ánh mắt trong veo đang đợi chờ bên con đường trải dài hoa xuyến chi...
Chúng mình sẽ luôn ghi nhớ một điều, đó là cuộc đời con người không dễ dàng, bao đắng cay mặn ngọt, lúc vui buồn hợp tan, chúng ta vẫn phải sống tốt, cần sống một cuộc sống theo cách mà mình muốn.
Có người bà đi mổ mắt ngày hôm ấy, trong miếng vải gói ghém rất cẩn thận chỉ có 3.000 đồng, nhàu cũ, vì sợ rớt, sợ mất nên bà lấy chiếc kim băng gim thật chặt trong túi, để chiều về mua miếng rau cho cháu ăn cơm
Mẹ ơi, con không thể làm trọn vẹn chữ hiếu với ba mẹ, không có nhiều thời gian dành cho ba mẹ, cho gia đình – nhưng con luôn cần, mãi mãi cần gia đình, cần mẹ khỏe mạnh để ở đó đợi con về - Hứa nha Mẹ, hãy ở bên Ba và chúng con dài nhất có thể…
Mỗi gia đình, mỗi hoàn cảnh, giọt nước mắt cũng mặn ngọt khác nhau, thế nhưng cháy bỏng trong lòng họ là ngày nào đó, sẽ có một căn nhà tường để che mưa, che nắng...
Giây phút ấy, có người ba người mẹ mỉm cười hạnh phúc, ôm thật chặt những đứa con vào lòng mà vỗ về. Giây phút ấy, dẫu không còn trên cõi đời này nữa nhưng có lẽ người cha người mẹ ấy vẫn dõi theo những đứa con của mình. Ông và bà sẽ về trong tiếng lòng
Con nhớ mẹ lắm! Ngày nào con cũng nhớ. Ngày nào con cũng mượn máy nội để gọi mẹ mà không được. Mẹ chặn số con rồi. Mẹ có chồng mới nên không cần anh em con nữa...