Vậy là bên bến sông hôm nào, những tảng lục bình đã cuốn theo niềm khát khao của bà con đến với muôn phương. Và tình người sẽ luôn đủ rộng để ôm chứa mong mỏi ấy.
Anh tên là Dương Quốc Điệp, là chủ tịch xã Kon Pne. Anh ước các cháu nhỏ nơi đây được một lần xem múa Lân, được nếm cái bánh Trung thu ngon như thế nào, được cầm cái lồng đèn như trong câu chuyện cô giáo kể…
Đen vui, Đen khóc. Đen hạnh phúc, Đen khóc – giọt nước mắt rơi vì những ngày tháng tuyệt vọng đã lùi lại phía sau. Giọt nước mắt rơi cho những ngày tháng phía trước thênh thang hơn rồi đúng không Đen.
SCCGĐV vậy là đã đến kịp lúc, đã thêm một lần nữa mang lại cơ hội cho người ông người bà, người cha, người mẹ…Họ đã có thể mỉm cười, được nghe gió thoảng bên tai, được trông thấy nụ cười bình yên của ai đó quanh mình.
Cuộc đời mỗi người có thể thay đổi theo từng chặng hành trình, tuy nhiên ký ức thì không. Nhưng, ta có thể sống với những ký ức vui thay cho nỗi niềm cũ. Ta có thể quên đi ký ức buồn khi mà ký ức ấy được chính ta “sửa chữa” và từ đó, lưu lại là những ngày vui đã qua
Đường về rẻo cao ngày hôm ấy của ekip Sát cánh cùng gia đình Việt thực sự là đã chở bao điều nhớ, viết bao điều thương, lưu lại bao hình ảnh và chắc chắn cũng gửi gắm biết bao nhiêu là hy vọng.
Tết đã về với bà con của mình vì những cái con đường mòn dẫn vào những ngôi nhà này, những con đường mà dẫn vào những bản làng thì rất là nhộn nhịp, bà con dẫn nhau ra nhận quà…